(Ảnh minh họa)
Ngày… tháng… năm…
Vừa tan ca, tôi nhận được điện thoại của mẹ: "Các em sắp vào năm học mới, con có giúp được bố mẹ đồng nào không?”. Chưa đến ngày lĩnh lương, tôi tần ngần mãi rồi quyết định sang vay tạm chị Hoa, trọ ở phòng kế bên.
Tối thứ bảy, phòng chị có đông bạn bè đến chơi. Chị vốn là nhân viên văn phòng nên bạn bè toàn dân trí thức. Ngại ngùng, tôi chào chị qua loa rồi về ngay.
Tối hôm sau, chị bảo tôi: “Có một anh bạn của chị hôm qua nhìn em thấy mến mến. Anh ấy muốn nhờ em làm người yêu tạm để đi chơi, tán gẫu. Em đồng ý không?”.
“Là sao hả chị? Em không hiểu”, tôi sợ sệt đáp. 19 tuổi đầu, tôi chưa hẹn hò bao giờ. Vào Sài Gòn chưa đầy năm, tôi chỉ biết đường từ nhà trọ đến khu chế xuất.
Chị Hoa vội giải thích: “Em đừng hiểu lầm. Tại em không biết đấy, ở thành phố bây giờ rất phổ biến dịch vụ cho thuê người yêu. Các công nhân ở khu xóm trọ trên cũng làm nghề này rất nhiều”.
“Bạn của chị là dân trí thức, chưa muốn vướng bận gia đình nên không yêu ai cả. Mấy ngày cuối tuần, anh ấy hơi buồn vì bạn bè ai cũng có đôi. Anh ấy muốn cùng em đi chơi vào ngày thứ bảy và chủ nhật, chỉ vậy thôi”.
“Sau mỗi buổi đi chơi, anh ấy sẽ biếu em một khoản tiền. Chi phí đi chơi anh ấy trả. Em đừng ngại, chỉ là đi xem phim, uống nước chứ không có chuyện kia đâu”.
Nghe bùi tai, tôi gật đầu với suy nghĩ: “Như thế có mất gì đâu, mình lại có thêm tiền giúp gia đình”.
Ngay tối hôm sau, anh Phong, bạn chị Hoa, gọi điện cho tôi và bảo: “Chủ nhật này, anh qua mời em đi uống cà-phê nhé”.
Nhận lời anh rồi, tôi lo lắng đến mất ngủ. Việc gặp gỡ và trò chuyện với một người đàn ông xa lạ thật kỳ quặc. Thêm nữa, những vụ án các cô gái bị lừa vào ổ quỷ cũng khiến tôi rùng mình.
Một đôi lần, tôi định sang nhà chị Hoa để hủy cuộc hẹn. Thế nhưng, lần nào tôi cũng bị chị thuyết phục và đồng ý giữ hẹn như ban đầu.
Sáng chủ nhật, đúng 9 giờ, Phong đến đón tôi. Anh đưa tôi vào một quán cà phê gần nhà thờ Đức Bà. Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi sang trọng thế này.
Sau khi yên vị, Phong bắt chuyện trước: “Quê em ở đâu? Vào Sài Gòn được mấy năm rồi?”. Thấy tôi cứ ấp úng, Phong trấn an: “Yên tâm đi cô bé, anh chỉ mời em đi chơi và tán gẫu vậy thôi”.
Tôi gượng cười rồi trả lời câu hỏi của anh. Qua phút ban đầu bỡ ngỡ, cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi hơn. Phong cho tôi biết anh là đầu bếp chính trong một nhà hàng lớn ở quận 1, TPHCM.
11 giờ 30 phút, Phong nhìn đồng hồ và bảo: "Hết giờ hẹn rồi, anh đưa em về thôi”. Đoạn Phong đưa tôi 500.000 đồng và bảo: “Cảm ơn em nhé!”.
Tôi ngượng ngùng cầm lấy, lí nhí nói cảm ơn. Trên đường trở về nhà trọ, tôi nhẩm tính: “Tiền công một buổi tối đi chơi hơn chục giờ tăng ca cực nhọc của mình”.
Ngày… tháng… năm…
Thỉnh thoảng, vào ngày chủ nhật, Phong lại gọi điện hẹn tôi đi uống cà phê. Tôi đi chơi với anh cũng được ba lần. Thu nhập tròm trèm 1.500.000 đồng. Tôi vui vẻ và thân thiện với anh hơn vì thấy mình vẫn an toàn mà lại có thêm thu nhập.
Hôm nay, anh lại đến khu nhà trọ. Đã quen thân hơn, tôi mời anh vào phòng chơi. Trong lúc có một nhóm bạn làm cùng công ty với tôi. Trong đó có Phương, một bạn gái quê ở An Giang, cùng quê với Phong.
Đến lúc chuẩn bị đi, Phong bảo tôi: “Hôm nay, anh muốn đi cùng Phương”. Cô bạn của tôi vui vẻ gật đầu. Riêng tôi cảm thấy mình như bị dội một gáo nước lạnh. Vài giây sau, tôi mới ấp úng: “Vâng, chúc anh và Phương đi chơi vui vẻ”.
Dù Phong chẳng phải là bạn trai thật nhưng tôi vẫn cảm thấy tổn thương kinh khủng. Họ đi rồi, tôi bật khóc như một kẻ thất tình.
Gạt nước mắt, tôi tự an ủi: “Mình chỉ là người yêu thuê thôi mà. Họ trả tiền, họ có quyền lựa chọn. Việc gì mình phải buồn? Đây chỉ là chuyện nghề nghiệp thôi”.
Ngày… tháng… năm…
Lần này, tôi nhận lời làm vợ sắp cưới của một người trong nhóm bạn của chị Hoa, tên Hoàng. Anh là kỹ sư xây dựng, thường đi đây đó theo công trình nên chưa có người yêu. Bố mẹ giục quá nên anh nhờ tôi đóng vai vợ sắp cưới.
Để hoàn thành hợp đồng, tôi xin nghỉ phép hai ngày thứ sáu và thứ bảy. Và bây giờ, tôi đang cùng anh về Cần Thơ.
Trên đường đi, anh kể cho tôi nghe về gia đình anh, sở thích của ba, mẹ và cô em gái. Anh bảo: “Người miền Tây thật thà và hiếu khách. Em cứ là chính mình, nếu họ có hỏi gì khó nói, em cứ để anh ứng biến”.
Về đến nơi, ba mẹ anh đón chúng tôi trong niềm vui khôn tả. Họ liến thoắng kể chuyện nhà, bàn chuyện đám cưới. Anh ngồi cạnh tôi nắm tay thân mật hệt như một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.
Hai ngày ở nhà anh, tôi vui như được ở nhà mình. Tôi cùng em gái anh nấu cơm, giặt quần áo… Chúng tôi cùng tuổi nên trò chuyện rất hợp nhau.
Sáng chủ nhật, cả hai về lại thành phố. Hoàng chở tôi về nhà trọ rồi đưa 2.000.000 đồng. Tiền công hai ngày làm vợ hờ hơn cả tháng lương của tôi.
Lần đầu tiên về quê với Hoàng cũng là lần cuối cùng tôi gặp anh. Hoàng theo công trình đi triền miên nên không có nhu cầu tìm người tán gẫu cuối tuần như Phong. Hết hợp đồng, chúng tôi cũng đứt liên lạc.
Tôi không còn cảm giác bị “đá” như lần làm bạn với Phong. Xong việc, tôi vui vẻ nhận tiền và xoá số điện thoại của anh. “Làm nghề này mà để trái tim rung rinh mãi, chắc thất nghiệp sớm”, tôi tự nhủ.
Ngày… tháng… năm…
Dịp giáp Tết, tôi nhận một hợp đồng hấp dẫn: đi du lịch với một người bạn của Phong, tên Tùng. Phong đề nghị, tôi nhận lời ngay vì tiền nhiều và được đi chơi xa.
Quan trọng hơn, tôi tin lời hứa của Phong: “Đi dài ngày nhưng vào khách sạn, ai ở phòng nấy. Bạn anh cũng đàng hoàng như anh, em yên tâm nhé”.
Vậy là Tết ấy, tôi lên Đà Lạt cùng “bồ”. Lần đi chơi này, tôi háo hức hơn hẳn vì được lên Đà Lạt lần đầu tiên.
Cũng như Phong và Hoàng, Tùng rất tự nhiên và thân thiện. Anh bảo: “Không phải anh không thích lấy vợ nhưng yêu ai được vài tuần, anh cũng thấy chán. Chắc tại số anh cô đơn”.
Tối hôm ấy, anh đưa tôi ra chợ Đà Lạt dùng cơm. Khi về khách sạn, anh mời tôi vào phòng mình chơi và hỏi: “Em “chiều” anh một lần nhé?".
“Em yên tâm, anh sẽ trả tiền xứng đáng. Em đừng lo có sự cố vì anh biết cách phòng ngừa. Đồng ý nhé?”.
Lời đề nghị trắng trợn và thái độ bình thản của anh khiến tôi choáng váng. Tình huống này tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi gần như bật khóc: “Không được, em xin anh đừng làm thế. Chúng ta giao kèo trước rồi mà”. Tùng khoát tay: “Em không muốn thì thôi, không sao”. Trở về phòng mình, tôi vẫn còn sợ đến toát mồ hôi.
“Nhỡ anh ta cứ làm tới, mình cũng không chống cự được. Mình biết kêu cứu ai? Sao mình dại dột thế này?”, tôi tự trách bản thân. Suốt đêm ấy, tôi gần như thức trắng vì không dám ngủ.
Trở về thành phố, tôi không dám kể cho ai nghe sự cố của mình. Tôi thấy xấu hổ và sợ mọi người nghi ngờ, dò xét. Tôi chỉ biết tự nhắc nhở mình: “Từ nay, phải chọn người cẩn thận trước khi nhận lời làm người yêu thuê”.
Ngày… tháng… năm…
Theo sự giới thiệu của bạn bè, càng ngày tôi càng có nhiều lời mời làm người yêu thuê. Không nhận lời hết, tôi nhờ các bạn phòng trọ kế bên đi thay.
Những ngày chủ nhật đi làm “bồ” giúp tôi vui hơn. Tuy nhiên, chẳng phải chủ nhật nào tôi cũng có “mối”. Vốn quen chân đi, khi phải ngồi nhà, tôi thật sự thấm thía nỗi cô đơn.
Hơn 20 tuổi, tôi chưa bao giờ thật sự hẹn hò với ai. Cũng có nhiều chàng trai theo đuổi nhưng chẳng hiểu sao, tôi không có cảm giác yêu ai. Tôi cười đùa, trò chuyện với họ như một thói quen. Phải chăng tôi đã quen yêu dối, yêu hờ?
Bạn cần biết: Theo chuyên viên tâm lý Trần Thị Hồng Hà, Trung tâm Tư vấn Tình yêu - Hôn nhân - Gia đình, Hộ Liên hiệp Thanh niên Việt Nam, dù không vi phạm đạo đức nhưng đi yêu thuê không dễ được chấp nhận trong xã hội xưa và nay. Bản chất của nó là dùng tình cảm làm phương tiện kiếm tiền. Nó thể hiện sự phiêu lưu tình cảm và rất thiệt thòi cho các cô gái. Về mặt tình cảm, cảm xúc của người làm nghề này sẽ dần trở nên chai lì. Đó là rào cản lớn khi họ đón nhận tình yêu thật sự. Về mặt thể xác, phái nữ làm việc này rất dễ gặp nguy hiểm. Bản thân họ không thể lường hết sự “đàng hoàng” của các vị khách. Về dư luận, mọi người sẽ đánh giá không tốt khi nhìn một cô gái đi lại với nhiều chàng trai. Về mặt xã hội, việc giả làm vợ sắp cưới về quê ra mắt dù đáp ứng yêu cầu của người thuê nhưng chính họ lại trở thành kẻ lừa dối người khác. “Trước khi ra quyết định theo nghề yêu thuê, các bạn gái trẻ nên cân nhắc những cái được và mất. Những đồng tiền kiếm được từ công việc này liệu có đáng để bạn đánh đổi cảm xúc và cơ hội tìm kiếm tình yêu thật sự? Chỉ khi biết thương lấy con tim, bạn mới tạo được hạnh phúc cho chính mình”, chuyên viên tâm lý Hồng Hải đúc kết. |
Theo Tiếp Thị Gia Đình
0 comments:
Post a Comment